Viên thượng sĩ đang luống cuống tay chân cũng không biết rằng, tất cả sự việc đều đã được vệ tinh quay chụp được và truyền tới trên màn hình Thiên Võng đài khống chế trung ương của một chiếc robot chỉ huy cách đó hơn một nghìn km.
Nhìn viên thượng sĩ kia một cước bước vào bãi bùn lầy, mỗi một người trước màn hình Thiên Võng đều cảm thấy trái tim của mình đã đập nhanh hơn vô số lần. Cái bãi bùn này chính là nơi ẩn thân của Điền Hành Kiện. Vị trí mà viên thượng sĩ dẫm vào, khoảng cách cách mập mạp không đến một mét.
“Ellen!” Viên thượng sĩ bò đến bên rìa của bãi bùn lầy, dùng dao găm cạo ra một khoảng đất trống rồi ngồi xuống, mở máy thông tin trên mũ giáp kêu lên.
“Có chuyện gì vậy, thưa ngài.” Trong máy thông tin, truyền tới thanh âm của trung sĩ Ellen điều khiển chiếc [Thánh Kiếm 18].
Thượng sĩ cúi đầu, cố sức đem súng năng lượng từ trên người gỡ xuống đặt ở một bên, nhìn quần áo cả trong lẫn ngoài đều bị bùn lầy nhuộm bẩn hết, chỉ cảm thấy cực kỳ uể oải. Việc tìm kiếm liên tục cùng với áp lực tâm lý mà cái tiếng súng như ác mộng kia mang đến đã khiến cho hắn sức cùng lực kiệt rồi. Hít vào một hơi, lúc này mới hữu khí vô lực nói với Ellen: “Ngươi xuống đây đi, mang cho ta một bộ quần áo dự bị trong robot của ngươi.”
Robot một người lái [Thánh Kiếm 18] ầm vang, rất nhanh đã tới được đây, tay máy to lớn xô đổ mấy gốc cây nhỏ, vững vàng đứng trên sườn dốc đầy bụi gai. Trung sĩ Ellen thấy thượng sĩ lầy lội đầy người, không khỏi kinh ngạc nói: “Sao ngài lại thành như vậy vậy?”
Thượng sĩ liếc xéo Ellen trong khoang lái trong suốt của robot một cái, một bên cởi ra quần áo đã hoàn toàn bị dính bùn, một bên tức giận nói: “Hôm nay đụng phải tà rồi. Nhanh lên, đem quân áo của ngươi cho ta mặc đi.”
Tiếng động cơ liền nhỏ dần, tứ chi robot co rút lại rồi giải trừ trạng thái chiến đấu. Theo một tiếng nhẹ vang của cánh tay thủy lực, nắp khoang lái bật mở, một gã trung sĩ vóc người chỉ lớn hơn thượng sĩ không quá một số liền nhảy xuống. Hắn một bên xoay người mở ra hòm dự bị ở phần eo robot, kiễng chân tìm kiếm quần áo, một bên nói: “Y phục tôi vẫn còn, thế nhưng ngài có thể mặc hơi lớn một chút được không?”
“Ngươi cứ tìm đi, vóc người của ta cũng ngươi chẳng khác nhau là mấy!” Theo một hồi sột soạt, thanh âm của thượng sĩ từ phía sau Ellen truyền đến.
“Không khác nhau là mấy?” Ellen không nghĩ tới vị thượng sĩ luôn luôn không bao giờ nói cười này lại có thể thoải mái như thế, hắn từ trong hòm tìm được quần áo, cười hì hì xoay người lại. Vẻ tươi cười, ngay lập tức liền đọng lại trên mặt hắn rồi. Một con quái vật to lớn cả người đầy bùn lầy đang đứng ở phía sau hắn, lộ ra một hàm răng trắng bóc. Mà ở bên cạnh quái vậy, chính là viên thượng sĩ với một con dao găm đang cắm ở trên yết hầu.
Ellen gian nan xoay con ngươi một cái, tất cả trước mắt đã vượt quá phạm vi nhận biết của hắn. Hắn thế nào cũng không rõ được, từ lúc thượng sĩ nói cho đến khi mình xoay người tổng cộng chỉ có vài giây đồng hồ, con quái vật này làm sao mà giết được thượng sĩ, sau đó cười toe toét bày xong tư thế ở phía sau mình, hoàn thành một đoạn hình ảnh câm lặng một cách quỷ dị như vậy!
Ellen không có tiếp tục tự hỏi được nữa, giây tiếp theo, yết hầu của hắn đã bị quái vật như thiểm điện mà một cú đấm nát.
Máu tươi ùn ùn chảy ra trong nháy mắt làm tắc khoang miệng cùng khoang mũi của Ellen. Hắn chỉ có thể đau đớn mà mở to con mắt hoang mang, trong cơn trời đất xoay chuyển mà ngã xuống mặt đất lầy lội.
Khi thân thể tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt tiếp cận với tử vong, Ellen thấy được quái vật kia đã nhanh chóng đoạt lấy quần áo trong tay của mình.
Mấy vị đoàn trưởng của sư đoàn 19 cùng với đám tham mưu trong robot chỉ huy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hình ảnh trên Thiên Võng. Từ lúc mập mạp trồi lên không tiếng động khỏi vũng bùn cho đến lúc đánh chết cái trung sĩ kia dưới tình huống hai mắt dính đầy nước bùn, bọn họ vẫn duy trì tư thế như vậy.
Nếu như không phải Thiên Võng luôn phản ánh tất cả một cách chân thực và khách quan, không ai không ai có thể tin tưởng được mập mạp đã kinh khủng tới mức như vậy!
Quá nhanh rồi, thực sự quá nhanh rồi. Từ khi nhảy lên cho đến khi kết thúc, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt. Mà trong nháy mắt này, mập mạp phi ném dao găm, một đấm kích sát, đều thể hiện ra tốc độ, lực lượng, sự chính xác cùng với năng lực nắm bắt cơ hội một cách không thể tưởng tượng được, gần như là yêu nghiệt.
Coi như là bộ đội đặc chủng đặc cấp xếp số 1 Leray cũng tuyệt đối không cách nào thực hiện những hạng mục cơ sở này một cách hoàn mỹ như vậy.
Robot hình người [Thánh Kiếm 18] một người lái, thuộc về loại cao cấp trong dòng robot chế tạo của Gatralan. Hiện tại, chiếc robot này cứ lặng lặng mà đứng ở đó, mở rộng khoang lái của nó.
Sau một hồi trầm mặc qua đi, mọi người hoặc là vung nắm tay, hoặc là vỗ tay với nhau, phát ra tiếng hoan hô gần như cuồng loạn. Mười mấy tiếng đồn hồ chờ đợi dày vò, rốt cục đã có một kết cục hoàn mỹ. Tất cả mọi người tin tưởng, chỉ cần lên được robot, trên cái tinh cầu này, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản được cước bộ của mập mạp.
Chỉ có Bonnie cùng Nia, đúng lúc này liền nhắm hai mắt lại. Quả nhiên, gã mập mạp với vẻ mặt cười ngây ngô, hầu như là khẩn cấp lột sạch sẽ cả người mình. Sau đó cứ trắng bóc mà đứng ở đó, nhấc quần áo của Ellen lật qua lật lại xem trái xem phải.
Nhìn cái gã tiện nhân này sắc mặt cao hứng bừng bừng, tất cả mọi người đều có một ảo giác rằng hình như cái gã mập mạp này mạo hiểm sinh mệnh, chính là vì cái cảnh tượng lõa thể không kiêng nể gì cả này.
Trong lúc nhất thời, trước Thiên Võng, lâm vào một hồi tĩnh mịch.