“Cái gì cũng không có?”
“Đúng thế, tới lui đều lục soát hết rồi, vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì.”
Mấy binh sĩ tuần tra tụ tập ở hai bên trái phải của robot [Thánh Kiếm 18] đang nói chuyện với nhau.
Từ lúc tiếng súng quỷ dị kia vang lên, cái tiểu đội tuần tra cách mập mạp không đến hai mươi mét này đã tìm kiếm tại đây gần nửa giờ rồi.
Thế nhưng, mặc cho bọn họ lật tung cả cái ngọn núi này lên, cũng không phát hiện ra một điểm dấu vết. Một phát súng kia, phảng phất như không phải là do con người làm ra. Chỉ là xuất hiện từ hư không, sau đó lại hư không mà biến mất. Nếu như không phải tất cả mọi người đều nghe thấy được, các binh sĩ thậm chí còn hoài nghi rằng tai minh bị ảo giác đi.
Một binh sĩ sốt ruột giật lấy khẩu súng từ tay binh sĩ bị hiềm nghi cướp cò kia, lật qua lật lại nhìn ngó, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Theo ta, là do khẩu súng này của người có vấn đề.”
Binh sĩ bị hiềm nghi gân cổ, trên trán gân xanh nổi lên, cả giận nói: “Ngươi có ý tứ gì hả? Căn cứ đều phái người bắt đầu tìm kiếm rồi, nơi này có sát thủ! Ngươi là không hiểu hay là cố tình muốn gây chuyện?”
Binh sĩ ban đầu kia cười lạnh một tiếng nói: “Ai biết được một phát súng kia của ngươi đã bắn đi nơi nào chứ!”
“Câm miệng!” Viên thượng sĩ đầu lĩnh một cước đá binh sĩ ban đầu kia ngã nhào một cái, thần sắc nghiêm khắc nói: “Ngươi con mẹ nó đồ óc heo này! Không biết là lời này sẽ chết người sao?” Hắn nhanh chóng nhìn qua xung quanh một chút, thấp giọng quát: “Từ giờ trở đi, ai cũng không để cho sự tình về tiếng súng kia lộ ra ngoài!”
Mấy binh sĩ liếc nhìn nhau, bắt đầu trầm mặc.
Trước đó hơn hai mươi phút, từ căn cứ ở dưới chân núi phát ra một tiếng cảnh báo, bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh tìm kiếm cái tay súng bắn tỉa kia.
Một gã bắn tỉa có thể làm cho cả căn cứ gióng trống khua chiêng lâm vào hỗn loạn như vậy, có dùng cái mông cũng biết được là đã xảy ra đại sự. Mà sau đó trên kênh thông tin khu vực, đồng bạn trong căn cứ loáng thoáng đã để lộ ra tin tức, càng khiến cho bọn họ như bị sét đánh - Stephen bị ám sát, sinh tử chưa biết!
Ở đây mỗi người đều hiểu rõ, toàn bộ sự tình cũng tiếng súng kia có quan hệ lớn lao. Mà một tiếng súng này, vậy mà đã đem toàn bộ đội tuần tra đều kéo tới sát bở vực sâu của vạn kiếp bất phục.
Trong quân đội Gatralan với chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt này, một đại đội trưởng, là có thể quyết định được sinh tử của hạ tầng binh sĩ. Nếu bị người biết được về chuyện tiếng súng kia, vậy thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào có thể nghĩ. Nếu như sát thủ đã ở ngay trước mắt đội tuần tra mà bắn chết Stephen, vậy thì trách nhiệm lơ là nhiệm vụ của đội tuần tra phụ trách cảnh giới cái khu vực này, khi bị các tầng trên đè ép xuống, không chết thì cũng bị lột da.
Càng khiến cho người ta sợ hãi hơn là, nếu như một phát súng kia thực sự là bị cướp cò, đồng thời lại vừa trùng hợp không đến một phần vạn lại bắn vào trên người của Stephen, vậy thì toàn bộ đội tuần tra sợ rằng tất cả đều toi mạng! Tuy rằng khả năng cướp cò bắn trúng Stephen có thể tính là vô cùng hoang đường, thế nhưng dưới tình huống không bắt được tay súng bắn tỉa kia, vậy thì lý do sai lầm kia đều có thể bị nắm lấy rồi cuối cùng trở thành báo cáo chịu tội thay hướng lên cấp trên!
Thế nên, bất kể là thế nào, chôn sâu chuyện này ở đáy lòng là tốt nhất. Bất kể là có sát thủ bắn tỉa hay là mình chẳng may cướp cò, cái trách nhiệm này cũng không phải là tiểu đội tuần tra này có thể gánh chịu được!
Gió núi thổi qua, mấy binh sĩ tuần tra phát hiện ra lưng của mình đã có chút lạnh lẽo.
Xa xa ở đỉnh núi khác, từng đám binh sĩ mặc quần áo tác chiến bốn màu của Gatralan, xếp thành trận hình dài như con rắn, thong thả di động trên sườn núi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mấy ngọn núi trọng điểm đều vẫn đang được lục soát, thế nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra bất cứ hành tung khả nghi gì. Bộ binh còn đang lần lượt nhiều lần tìm kiếm trong rừng rậm, mà robot thì đã đặt trọng tâm ở xa hơn.
Trong kênh thông tin, tâm trạng của các sĩ quan càng ngày càng gấp gáp. Bọn họ thúc giục, quát mắng, một khắc cũng không yên tĩnh. Hai trung đoàn bộ binh tăng cường mười tiểu đoàn, bao gồm các đại đội trực thuộc trung đoàn như cảnh vệ, thông tin, hậu cần vận tải cùng trong ban chỉ huy trung đoàn, tất cả người có thể sử dụng được thì đều được phái ra!
Trên dãy núi nhỏ xung quanh căn cứ lục quân Christian, hơn bảy nghìn người đang tiến hành giăng lưới lùng bắt. Mật độ các các đơn vị đã đạt tới trình độ lãng phí.
Các thành viên đội tuần tra đã đạt được sự ăn ý lẫn nhau, trong tiếng thúc giục và quát mắng hỗn độn trong kênh thông tin khu vực, lấy chiếc [Thánh Kiếm 18] làm trung tâm, phân tán ra thành một vòng tìm kiếm mới.
Viên thượng sĩ đầu lĩnh phụ trách mặt đông. Hắn lấy từ trong tay ra một chiếc dao găm quân dụng chém ra bụi gai, chậm rãi hướng về sâu trong dốc núi đi tới. Bũn nhão lún dính dưới chân khiến cho hắn phải đem đại bộ phận chú ý đặt trên việc giữ vững thăng bằng, mà bụi gai dài rậm sắc nhọn lại khiến cho hắn phiến toái không kể xiết.
Nhẫn nại đi tiếp hai mươi mét, trước mặt viên thượng sĩ đã xuất hiện một bãi đất bằng bị lá rụng vàng sẫm phủ kín. Hắn cẩn thận men dốc bùn nhão đi xuống phía dưới hai bước, sau khi thở dài một hơi thì chân phải nhún một cái, chân trái liền bước một bước dài tới bãi đất.
Chỉ nghe “Bụp!” vang một cái, do hoàn toàn không biết bên dưới lớp lá rụng là bùn lầy nên viên thượng sĩ một nửa thân thể đã ngả vào trong bùn. Việc xảy ra ngoài ý muốn này khiến cho hắn nhất thời chật vật không thể tả được. Hắn giãy dụa một bên chửi to, một bên xoay người lội lên trên.