Trong điện ảnh, trong cuộc sống, hay là trong chiến tranh chân thực, khi nói về bắn tỉa đó vẫn luôn là một từ ngữ khiến cho người ta tim đập nhanh đồng thời tràn ngập ảo tưởng.
Những sát thủ thần bí trong mắt thường nhân này luôn là con chim ưng cao ngạo trên chiến trường. Bọn họ cách xa chiến trường, dùng con mắt lợi hại để nhìn kỹ tất cả, lựa chọn mục tiêu rồi sau đó một kích trí mạng.
Bất kể là quân hàm cao cấp hay là điếu thuốc lá như đốm lửa lóe sáng trong đêm đen nơi chiến hào, sau một cú co nhẹ của ngón tay ở một nơi mây mù thâm sâu, đều có thể trở thành một cái tên trên danh sách tử trận hay là một điểm sáng trên bảng chiến tích bắn tỉa.
Tay súng bắn tỉa, chính là tử thần lãnh khốc xuất hiện từ hư không. Trên người bọn họ bao phủ tầng sương mù dày đặc khó có thể bị xua tan, lẳng lặng từ hư vô vung lên lưỡi hãi thu gặt sinh mệnh rồi lại lẳng lặng rời đi.
Thật lãng mạn phải không? Đáng tiếc, mấy cái này đều là truyền thuyết thôi.
Mập mạp đang cong mông nằm úp xuống một đống bùn mục đầy lá khô. Nghển cổ, con mắt đang tại ống ngắm quét tới quét lui. Trong các kỹ năng khắc khổ rèn luyện mà hắn sở hữu, lừa đảo chính là thứ mà hắn yêu nhất. Nếu như cuồng tình dục là một loại kỹ năng mà nói, mập mạp sẽ lựa chọn ngay cái này. Ngược lại, bắn tỉa là thứ mà hắn thống hận nhất.
Ban đầu sở dĩ phải khổ luyện bắn tỉa, mập mạp thật sự là để trở thành truyền thuyết. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, bắn tỉa tức là không cần phải giương súng một cách ngu ngốc đi xung phong. Trốn ở địa phương an toàn, quang minh đi đánh người khác. Chuyện tốt như vậy, đối với một gã không biết rõ ràng đồng thời tham sống sợ chết như mập mạp thì vẫn còn sức lực hấp dẫn lớn lao.
Trên thực tế, không hề lãng mạn giống như đại đa số người vẫn tưởng tượng, bắn tỉa có lẽ là một nghề nghiệp khô khan nhất, tịch mịch nhất đồng thời cũng không lãng mạn nhất trong chiến tranh.
Không có sự đột tiến như chẻ tre và va chạm cứng rắn của robot chiến sĩ, cũng không có xung phong thét gào sông núi và ẩu đả của bộ binh, không có nhiệt huyết sôi trào, cũng không có đồng đội cùng sinh cùng tử. Lính bắn tỉa, luôn luôn tại mỗi lúc trận hình biến hóa mà lựa chọn mục tiêu, chịu đựng tiếng bom nổ và tiếng pháo đơn điệu, chịu đựng rét buốt, chịu đựng nóng nực, chịu đựng muỗi đốt, chỉ vì một khoảng khắc bóp cò trong nháy mắt.
Trong huấn luyện bắn tỉa, bọn họ thường sẽ phải giương lên khẩu súng huấn luyện nặng nề, đứng dưới ánh nắng chói chang hoặc trong gió lạnh mà ngắm bắn một vài hay thậm chí là mười mấy tiếng đồng hồ. Con mắt của bọn họ phải không được nháy mắt một chút trong khoảng thời gian huấn luyện dài như vậy, hai bản tay của bọn họ phải vững chắc hơn cả báng súng của khẩu súng.
Bọn họ suốt ngày giao tiếp cùng những thứ khô khan như nhận biết hoàn cảnh, hướng gió sức gió, tia sáng, góc độ, ẩn dấu tiềm hành, tri thức về súng ống, thời gian khống chế, thám thính dò xét,... Trong bọn họ có rất nhiều người hoàn thành huấn luyện rồi bước lên chiến trường, sau đó ngay cả súng cũng chưa mở đã chết ở một góc nào đó mà không ai biết.
Thật sự là bởi vì bọn họ ẩn nấp quá tốt, tốt đến nỗi ai cũng không biết được bọn họ đang nấp ở nơi nào,
Trong ống ngắm, thiết bị phân biệt điện tử đã mở, chiều cao cân nặng cùng đặc thù bên ngoài của Stephen đã bị mập mạp đưa vào. Một khi có mục tiêu phù hợp với điều kiện, ống ngắm sẽ tự động tập trung đồng thời phát ra tín hiệu. Đây là mục tiêu chung cực. Còn về những mục tiêu thứ cấp, mập mạp đã đặt ra là sĩ quan có quân hàm ngoài đại tá của Gatralan.
Khẩu súng ngắm phảng chế ngoại hình của khẩu Galland này chính là do Mễ Lan chế tạo, sử dụng loại ống ngắm tiên tiến nhất mà Leray có thể tạo được, có “Mắt ưng 1300e” của Trenock với hai loại hình thức quang học và điện tử. Theo giá trị mà nói, tiền lắp đặt cái ống ngắm này thậm chí gấp đôi tiền chế tạo của cả khẩu súng.
Mà cái khẩu súng này cũng không đơn giản, trên thực tế, nó tốt hơn đại đa số súng ngắm mà các tay súng bắn tỉa đứng đầu vũ trụ sử dụng. Thứ do Mễ Lan tạo ra, từ trước đến nay không cần phải nghi ngờ về thành phẩm.
Nghĩ đến Mễ Lan, mập mạp liền híp mắt cọ cọ cằm vào trên khẩu súng ngắm, Thân súng nhẵn bóng tựa như làn da thơm mát của Mễ Lan. Say sưa đến nửa ngày, hắn tiếp tục ghé con mắt vào trong ống ngắm nhìn tiếp.
Cửa nam của căn cứ Christian, vài chục xe tải hạng nặng đang xếp thành hàng đội đi qua mấy trạm kiểm soát. Đội trưởng đội lính gác thường trực đang cầm lấy thẻ chứng minh điện tử mà tài xế đưa ra, thẩm tra thẩm tra đối chiếu vân tay. Các lính gác khác thì nhảy lên xe tảu kiểm tra. Hai chiếc robot siêu cũ [Thánh Kiếm 14] do Gatralan chế tạo đang giơ thẳng nòng pháo năng lượng, đứng ở hai bên trái phải trạm kiểm soát nhìn chằm chằm.
Một chiếc xe tải đã thông qua kiểm tra, bắt đầu đi vào căn cứ. Một đội lính gác tuần tra bước tiến chỉnh tề, xếp thành một hàng thẳng tắp theo bên cạnh xe tải cùng nhau đi qua. Bên trái lính tuần tra là một cái bãi đỗ, bên trong bãi đỗ đang đỗ lại mấy chiếc robot huấn luyện càng cũ hơn so với [Thánh Kiếm 14] ở cổng vào. Một tiểu đội sửa chữa đang đại tu mấy chiếc robot này.
Cách đó không xa là sân huấn luyện hình bầu dục ở phía đông. Hơn mười binh sĩ đang thở hồng hộc mà tiến hành huấn luyện vượt chướng ngại. Một binh sĩ vóc người không khác biệt lắm so với mập mạp đang trèo lên bước tường cao sáu mét, thế nào cũng không leo xuống được. Gã sĩ quan ở dưới tức giận liền rống to hơn. Mà một binh sĩ với vóc dáng nhỏ gầy khác, lại đang gian nan giương lên khẩu súng trường năng lượng mà xiêu vẹo bước từng bước trong một cái đầm nước ngập tới ngực, vừa đi vừa khóc.