Mà từ lúc bắt đầu công kích đến hiện tại đã qua gần bốn tiếng đồng hồ, mọi người phải ngay lập tức dời đi.
Cùng Rashid và Steward trao đổi qua ánh mắt, Điền Hành Kiện hạ mệnh lệnh đầu tiên kể từ khi trở thành tướng quân: “Toàn quân tập hợp, chuẩn bị phá vòng vây!”
Hai mươi phút sau, toàn bộ mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ. Tại bãi đất trống ven hồ, gần ba nghìn cỗ xe và Robot các loại sắp xếp nghiêm chỉnh, giữa gió lạnh khắc nghiệt của mùa đông thật sự rất có khí thế.
Mập mạp đứng ở phía trước đội ngũ, yên lặng đứng nhìn những con người rời xa Tổ quốc để gánh vác lấy sứ mệnh cùng trách nhiệm nhưng bây giờ không biết sẽ đi về đâu.
Mà tất cả chiến sĩ Robot cũng đều đứng tại chỗ, im lặng nhìn về vị tướng quân đang đứng ở ngay trước mặt họ.
Trong suy nghĩ của tất cả các chiến sĩ quân đặc chủng, Mập mạp thực sự là một nhân vật truyền kỳ. Trong bọn họ có rất nhiều người từng cùng Mập mạp kề vai chiến đấu, đối với sự tích về Mập mạp lại càng rõ ràng. Nhưng là những người còn lại, mặc dù đa số đều xem qua chương trình truyền hình [Anh hùng], đối với một người có thể làm nên nhiều chuyện kinh thiên động địa như thế cũng cảm thấy có chút khó tưởng tượng.
Hiện tại thấy người đó thực sự đứng trước mặt mình, hơn nữa trong tương lai, người này sẽ chỉ huy chính mình tiến hành một trận chiến không biết bao giờ mới chấm dứt, không biết kết cục như thế nào, không thể nào tưởng tượng, vượt mọi khó khăn gian khổ trong chiến tranh địch hậu, mang theo tương lai mờ mịt, mỗi người đều nín thở. Bọn họ muốn nghe xem, vị tướng truyền kỳ này muốn nói điều gì với chính mình.
Điền Hành Kiện nhàn nhạt cười, trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ cẩn thận. Cuộc chiến này cuối cùng cũng đã tới, không phải muốn ngừng là ngừng được. Trong thời buổi loạn lạc như thế này, giữ mạng cho mình cũng đã là một loại hi vọng xa vời. Đã thế còn bao nhiêu người giao hi vọng sống sót lên vai mình, như vậy trách nhiệm của chính mình là … dẫn dắt những anh em đã từng vào sinh ra tử với mình cùng sống sót.
Mỗi thời đại, nhân loại đều phải trải qua một tràng hạo kiếp chiến tranh, mà cuộc chiến này sẽ đánh tới khi nào, tương lai sẽ như thế nào, ai sẽ giành được thắng lợi cuối cùng thì không ai có thể nắm chắc được. Đây là một điều vĩ đại, bởi vì nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều anh hùng, ở trong thời đại này, điều duy nhất mà bản thân làm được chính là sống sót. Trải qua gian nan khổ cực cũng phải dẫn theo những người này cùng sống sót, cho đến một ngày chiến thắng, hoặc là … bị hủy diệt.
Đã lấy việc sống sót làm mục tiêu, như thế sự việc bỗng chốc đơn giản hơn nhiều. Cho nên hắn nói chuyện cũng rất đơn giản: “Vừa rồi, Đoàn trưởng Steward hỏi ta một vấn đề là, không có mục tiêu, không có chỉ đạo, không có minh hữu, không có tiếp tế, chúng ta sẽ phải làm thế nào, tất cả sẽ làm theo ý ta.” Tất cả mọi người đều im lặng như tờ. Bởi vì, những điều này, chính là những thứ mà bọn họ quan tâm.
“Như thế là có ý gì? Dù sao chúng ta đang ở đất nhà của người khác, muốn ăn cái gì, đoạt cái gì, điều này còn phải chờ ta dạy sao?” Mập mạp trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Các chiến sĩ nhìn nhau mà tán thưởng. Đúng là tướng quân, nói câu nào trúng câu đó, chỉ nói một câu đã chỉ ra một con đường tươi sáng cho tất cả mọi người. Hai đoàn Robot chỉ có thể chạy trên mặt đất, ở trên địa bàn của người ta mà cướp bóc chẳng phải là rất thống khoái sao?
“Chính là …” Mập mạp dường như biết rõ bọn lính đang suy nghĩ về cái gì, chuyển câu chuyện, nói: “Có người muốn hỏi, chúng ta ở đây tổng cộng có hai lữ đoàn, không có máy bay vận chuyển cùng máy bay tiêm kích hỗ trợ, liệu phải chạy như thế nào?”
“Ta sẽ nói cho các ngươi biết, lấy nhỏ nuôi lớn, lấy yếu nuôi mạnh, lấy cướp bóc để nuôi cướp bóc, chỉ cần chịu tốn ít tâm tư, chịu khổ một chút, thế giới này không có gì mà chúng ta không cướp nổi! Quốc gia Gatralan này ta biết rất rõ. Mọi người cứ đi theo ta, tốt xấu ta là người rõ ràng nhất. Đừng lo lắng quân địch có nhiều người, bọn chúng cũng không phải là làm bằng thép, hoàng đế của chúng còn đang nằm trong tay quân ta, muốn cướp bóc gì còn không phải do chúng ta quyết định sao?”
Tất cả binh sĩ đều trợn mắt há mồm mà xem tướng quân Mập mạp đứng trước mặt đang nghiến răng nghiến lợi, lời động viên của thổ phỉ cũng đến thế này mà thôi. Có thể cướp bóc đạt tới mức độ như thế, đây quả là từ lúc chào đời đến nay họ mới thấy lần đầu. Bất kể thế nào đi nữa, điều này dường như là lối thoát duy nhất của đội quân này, và tính tình của vị tướng quân này thật sự rất hợp với mình nha!
“Dù sao chúng ta cũng không có nhiệm vụ tác chiến cụ thể, từ hôm nay trở đi chúng ta xem như tới đây để nghỉ phép, muốn làm gì cũng dựa vào bản thân mà làm. Nếu muốn trở thành một chi bộ đội có thể chiến đấu cùng cướp bóc, nếu muốn đạt thành tích, nếu muốn có thanh danh, đội quân của chúng ta nhất định phải làm theo tám chữ …”
“Làm theo tám chữ?” Tất cả binh sĩ đều tỏ ra ngây ngốc, trong lòng tò mò không thôi.
“Từ trên xuống dưới, giải tán lập tức!” Tiện nhân định ra cho đội ngũ của mình tám chữ rồi nói tiếp: “Phiên hiệu của chúng ta cũng phải sửa lại, rút gọn thành hai chữ …”
“Là hai chữ gì?” Rashid cùng Steward liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một tia vui mừng.
Mập mạp vung tay lên, Rắm thối điều khiển [Logic] mở ra một lá cờ lớn tung bay trước gió.
“Phỉ quân!” Thanh âm của Mập mạp cao vút, thịt ở hai hàm run rẩy cực độ.
“Vạn tuế!” Trong hẻm núi bộc phát ra một tràng tiếng hoan hô vang tới tận mây xanh.
Một bang kết hợp từ một lữ đoàn bộ đội đặc chủng Mãnh Hổ cùng một lữ đoàn quân trinh sát đặc chủng, từ nay về sau có một kẻ vô sỉ nhất thiên hạ làm lãnh đạo.