Quỹ tích cuộc đời của mình từ lúc mười tuổi tới giờ, gần như là quỹ tích của Trái Đất quay xung quanh Mặt Trời, vĩnh viễn coi Reinhardt là trung tâm, vòng qua vòng lại, ngày qua ngày. Tất cả các quý tộc đều hội nhau rầm rì suy đoán về chuyện khi nào Reinhardt sẽ cưới mình, kể cả chính mình cũng đang chờ đợi điều đó đến, thế nhưng, đổi lại, thứ mà mình nhận được lại là thêm một lần nữa thất vọng. Reinhardt, tựa hồ chẳng cần đến một người vợ, ở trong con mắt của y, có rất nhiều thứ khác so với bản thân mình lại càng quý giá hơn.
Điều mà mình thực sự muốn, không phải là vinh dự, không phải là khung cảnh hào nhoáng, cũng không phải là quyền lực, mà là một ước mơ, cùng gã mập mạp chết tiệt này giống nhau, đó là được sống trong một thế giới không có chiến tranh, được ở trong một căn nhà yên bình và ấm cúng với một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Nguyên bản theo tính toán của mập mạp, tiếp qua vài ngày thì có thể thoát ra khỏi đây, Bonnie một mực do dự,, mình rốt cuộc có muốn hay không đi tìm Reinhardt để chất vấn, về những hành động mà y làm, đã từng khiến cho mình không cam tâm, thế nhưng, sau hơn một tháng sinh sống ở dưới mặt đất, Bonnie phát hiện, lòng ham muốn đi tìm Reinhardt để hỏi cho ra nhẽ của mình đã biến mất từ lúc nào.
Chiếc dao găm trong tay rơi xuống, không một tiếng động cắm xuống nền nhà giả gỗ làm bằng chất liệu siêu plastic, chuôi dao rung lên, càng ngày càng nhanh rồi dần dần ngừng lại.
Trong phòng, liền trở nên yên tĩnh.
Mập mạp vẫn như cũ say sưa mà ngủ, trở mình một cái, miệng chép chép, lầu bầu một hai câu, không biết là đang mơ mộng cái gì.
Không biết qua bao lâu, “Àooo...” Một cốc nước giội thẳng lên mặt của mập mạp. Mập mạp giật mình một cái, đột nhiên xoay người vùng dậy, tựa hồ vẫn còn đang ở trong mộng chưa thể tỉnh táo lại, vừa mơ mơ màng màng vừa ủy khuất kêu lên: “Ai, ai... Làm sao?”
Rắm thối liền vứt ngay cốc nước, tránh mình ra xa xa rồi nơm nớp lo sợ nói vọng lại: “Là... là ta.”
“Ngươi bị bệnh hả, hắt nước vào ta làm gì? A!” Chỉ nghe mập mạp thét lên một tiếng chói tai rồi thấy gã tiện nhân này co mình vào trong một góc giường, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, “Chuyện gì đã xảy ra thế này“. Hắn một tay che ngực, một tay lại che đi nơi yếu hại, kinh khủng nhìn xung quanh, “Ta thế nào mà lại ở chỗ này? Quần áo của ta đâu?”
Rắm thối bất đắc dĩ nhìn cái gã mập mạp hèn mọn đang giống như đàn bà con gái bị hại này, không biết là nên than thở hay là nên tự bạo đây. Truyện Mạo Bài Đại Anh Hùng
Sau khi hoảng loạn qua đi, mập mạp dĩ nhiên phát hiện ra mình chính đang ở trong phòng ngủ của Bonnie, lại cúi đầu liếc mắt thấy y phục dường như đã bị xé rách của Bonnie trên mặt đất, nhớ tới dị trạng khi luyện công khi trước của mình, cuối cùng quay trở về hiện tại, trong miệng lẩm bẩm nói. “Thôi xong, lão tử luyện cái dâm công kia, đến cuối chỉ cảm thấy cả người khô nóng không thể chịu nổi, lẽ nào... Ta đã bị cái nữ nhân kia làm nhục rồi?”
“Phì!” Rắm thối cũng không có cách nào giữ bình tĩnh được nữa, nếu không phải nó là một người máy, chỉ sợ có thể một ngụm nước bọt mà làm chết đuối cái gã mập mạp ngu ngốc kia, trong miệng cả giận nói, “Bị người khác làm nhục? Ta xem tình hình thực tế, người xem lại xem là ai làm nhục ai!” Nói xong, lộ ra xúc tu giống như là đường truyền số liệu, cắm vào lỗ cắm ở trên vách tường của khoang.
Ánh sáng lóe lên một cái, trên màn hình tin tức trên tường, xuất hiện cảnh sau khi mập mạp bị tẩu hỏa nhập ma. Hành vi giống như dã thú kia của bản thân, khiến cho hắn phải nghẹn họng trân trối mà nhìn, mặc cho da mặt của hắn có dày đến mức nào, lúc này cũng không khỏi đỏ bừng tới tận mang tai vì vô cùng xấu hổ. Khỏi cần nói lúc đó mình bị mất đi thần trí thế nào, việc cường bạo người khác, vẫn cứ là sự thật.
Rắm thối một bên truyền ra tình hình thực tế, một bên lại lắc đầu thở dài nói: “Ta khinh, cứ tưởng rằng ngươi là một gã chính nhân quân tử, không ngờ, ngươi cư nhiên đến cả cầm thú còn không băng, không phải là tẩu hỏa nhập ma sao? Hơi một chút là kêu lão tử lão tử này nọ, chẳng phải chỉ cần một liều thuốc an thần thôi sao, cần gì phải làm nhục hoàng hoa khuê nữ con nhà người ta chứ, đúng là đồ cầm thú mà.” Truyện Mạo Bài Đại Anh Hùng
Rắm thối ở một bên ngồi xem đồng thời tấm ta tấm tắc thành tiếng, phân nửa là đang rung đùi đắc ý vì được mắng chửi đến đã nghiền, đột nhiên bị mập mạp lặng lẽ lại gần người giữ chặt lấy, nhịn không được kinh hoảng kêu lên: “Làm cái gì, ***, tên mập mạp chết tiệt ngươi muốn làm cái gì? Muốn Muốn giết người diệt khẩu hả?”
Mập mạp nhe răng ra cười nói: “ Lão tử tẩu hỏa nhập ma là thật không giả, nhưng mà do thằng khỉ nào đã đem nó đến cho lão tử? Nếu không phải vì ngươi, làm sao ta lại bị dính vào chuyện này. Nạp mẹ cái mạng của ngươi ra đây đi.”
Rắm thối hoa dung thất sắc, run giọng nói: “Đại ca à, em cũng chỉ là đùa vui một chút thôi mà, tại vì em đố kị với vẻ hùng phong lẫm liệt, cứng rắn không gì sánh được của đại ca, trong lúc nhất thời bị ma xui quỷ ám, đại ca cứ coi em như là rắm thối là được mà, thả em ra đi có được không?”
Mập mạp lí nào lại chịu uống bát nước đường mà hắn đem ra, cả giận nói: “Ngươi trước tiên là nói rõ cho lão tử biết, luyện cái khỉ gió kia vì sao lại thành ra như vậy?”
Rắm thối thương cảm thở dài nói: “ Đại ca à, bản bí tịch này cũng không phải em làm ra, thế nên em có biết gì đâu? Huống hồ, em cũng đã từng luyện qua nó rồi mà.” Hiểu rõ việc cần phải xóa bỏ quan hệ của mình đối với bản bí tịch, Rắm thối vội vội vàng vàng đưa đẩy, “Đại ca, anh cũng biết đấy, em *** cũng chỉ là một cái máy tính hỏng hóc, cái loại tra cứu tư liệu này, nói thật là chẳng liên quan gì đến em.”