Đồng tử của Ngô Xuân co rụt lại, cậu vội vàng bò dậy muốn lấy lại nhưng đã quá muộn, chiếc gương đã nằm trong tay Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi xoay chiếc gương trong tay, cười một cách khó hiểu.
“Chiếc gương này chỉ có lịch sử khoảng mười mấy năm, nhưng không đáng kể. Vì chưa hại chết ai nên việc xử lý nó cũng dễ dàng,“ cô nghĩ thầm.
Ngô Xuân nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù: “Trả lại cho tôi! Trả lại chiếc gương của tôi!”
Cậu ta cố gắng hét lên nhưng giọng đã yếu ớt, không còn đáng sợ nữa do kiệt sức.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây