Lục Kiến Vi chạm nhẹ vào hắn: “Được rồi! Bỏ qua đi.”
Tô Khúc Trần mới không tiếp tục hỏi nữa: “Được rồi! Cậu mang lên đi! Coi như không thấy tôi.”
Người hầu mừng rỡ ném ánh mắt biết ơn về phía Lục Kiến Vi.
Khi anh ta cúi đầu cầm bát rời đi, Lục Kiến Vi nhìn thấy trên cổ anh ta cũng có một dấu tay nhưng nó sâu hơn của người đàn ông mặc vest lần trước.
Sau khi chắc chắn rằng đối phương đã đi xa, Tô Khúc Trần mới thở dài, nói: “Tôi nói không sai chứ?! Từ khi tôi trở về là cứ như vậy, mỗi bữa ăn đều như thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây