Hai người họ chỉ là người làm trong y quán, sau khi nghe Bạch Phục Linh phân phó xong xuôi thì lập tức gật đầu, không nói hai lời nhanh chóng rời khỏi thôn Điền gia, đợi ở góc khuất không xa, vị trí như vậy vừa không thu hút sự chú ý, vừa có thể đạt được mục đích chờ đợi của họ.
Bạch Phục Linh nhìn bóng lưng hai người biến mất ở góc rẽ, hắn thở ra một hơi thật dài, rồi xoay người đi về hướng thôn Điền gia.
Dọc theo đường đi, hắn càng lúc càng gặp được nhiều người, sự xuất hiện của hắn đã thu hút không ít sự chú ý của thôn dân, đương nhiên cũng có người nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Sau khi các thôn dân chú ý đến hắn xong, ai lại quay về làm việc của người ấy.
Cứ đi rồi đi khoảng tầm hai ba phút, có người tới gần chào hỏi hắn.
“Bạch đại phu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây