Không ai chú ý tới, sau khi bọn họ rời đi, gần đó ở trên núi có người lặng lẽ thò đầu ra.
“Chậc chậc, không hổ là Văn Bình đại nhân, biết rõ núi có hổ vẫn đi lên núi, đáng tiếc, người của bọn họ đi về phía trước một chút, bố trí của chúng ta ở đây sẽ hoàn toàn vô dụng.”
“Thủ hạ kia của hắn không phải đã nhắc nhở không thích hợp sao, sao còn đi về phía trước?” Bên cạnh có người ló đầu ra.
“Ai biết được, nên ban cho hắn danh hiệu “dũng cảm đáng khen”.” Lý Nhị Trụ nói xong, bẻ một cành cây gần đó rồi cầm trong tay xoay tròn.
Hai người này không ai khác chính Lý Nhị Trụ và Vương Trường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây