Lần này là do hắn lén lút chạy ra ngoài, không phải là do hắn không còn muốn tiếp tục cuộc sống ở phủ Lâm Xuân nữa mà do hắn còn muốn tiến lên sâu hơn nữa. Đồng thời, hắn cũng hy vọng Điền Đường có thể thu gọn triệt để phủ Lâm Xuân trong tay. Chỉ có như vậy, bá tánh nơi đây mới có cuộc sống ấm no, không cần lo đến việc cơm cháo.
“Thần sứ đại nhân có khoảng bao nhiêu loại bánh nén khô như này trong tay?”
Điền Đường còn cố ý nhét miếng bánh nén khô vào tay hắn, đến mức như này rồi hắn còn không đoán được thì đừng nói Từ Khiết hay Lâm Thành Phúc ghét bỏ, có lẽ đến cả hắn cũng ghét bỏ sự kém cỏi của mình.
“Rất nhiều.” Điền Đường nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu tính theo số binh lính của quân doanh là 10 vạn người, mỗi người một ngày ăn một miếng như này thì theo kế hoạch, số lượng đó đủ ăn trong 13 năm tới. Ngươi có thể tính qua qua xem số lượng đó là bao nhiêu.”
Lý Nhị Trụ trợn tròn mắt, cúi đầu tính nhẩm một chút thấy không ổn thì lấy giấy bút ở bên cạnh ra bắt đầu ngồi tính. Cuối cùng cũng ra được kết quả, con số này khiến hắn càng ngạc nhiên hơn: “Đại...đại khái rơi vào tầm 5 vạn vạn miếng. Trong sách từng nói 'Binh mã vị động, lương thảo tiên hành**', chẳng trách chúng ta còn cần... “
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây