Điền Đường ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Lâu đại nhân còn nhớ rõ nguyên nhân xuất hiện trấn Thần Linh chứ, lời thề như vậy thật sự là có người đang nhìn, ngươi cần phải nghĩ thật kỹ, nếu không thật sự xuất hiện cái gì khác thường ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Thân thể Lâu Đồng Nghĩa có chút nhũn ra, một tay bắt lấy cái ghế bên cạnh, một tay vịn vào tay Từ Triết.
“Thật sự… thật sự thề, có điều ta xác thực có một chút lòng riêng, lòng riêng là muốn bản thân… bản thân có thể được sống lâu hơn bá tánh mấy ngày, nhưng ta tuyệt đối không có ý muốn làm tổn thương bá tánh, chỉ là… chỉ là lúc mọi người cùng ở cạnh nhau, ta… ta muốn sống tiếp, muốn cho người nhà của ta cũng được sống sót.” Hắn run run rẩy rẩy cố nói cho hết lời, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sau khi nói xong, Lâu Đồng Nghĩa hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, lại lần nữa duỗi tay ra: “Ta thề, những lời vừa nói là thật, không dám giả vờ, nếu như có lời dối trá nhất định bị thiên lôi đánh trúng.”
Điền Đường nhìn hắn một lát, sau đó đưa mắt về phía Từ Triết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây