Điền Đường thật sự rất tán thưởng Vệ Lương Tài, cũng hy vọng Vệ Lương Tài có thể ở lại giúp nàng làm việc, nhưng nếu như đối phương không muốn, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, chỉ có thể thông qua giáo huấn một ít lý niệm làm hắn dần dần chuyển biến suy nghĩ.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, hy vọng của ta là bá tánh được an bình.” Nếu người trước mắt không phải Vệ Lương Tài, đại khái Điền Đường sẽ không nói nhiều lời đến vậy: “Vệ tiểu tướng quân thân ở địa vị cao, chỉ sợ đã rất lâu rồi không lắng nghe được thanh âm của bá tánh, kỳ thật bá tánh cũng không để ý người ngồi bên trên rốt cuộc là ai, bọn họ chỉ muốn an cư lạc nghiệp, cũng chỉ muốn thế mà thôi.”
Vệ Lương Tài trầm mặc không nói.
Điền Đường cũng không rót mật ngọt vào tai hắn nữa, đưa hắn hướng bên kia đi đến: “Ta vẫn nói câu nói kia, nếu Vệ tiểu tướng quân muốn trấn Thần Linh có thể bảo trì bộ dáng như hiện giờ, tốt nhất đừng để lộ ra tin tức, nếu không người bị thương tổn vẫn là bá tánh, đồng thời Vệ tiểu tướng quân cũng mất đi một đường lui tuyệt hảo.”
Điền Đường mang Vệ Lương Tài đi đến khu bên ngoài cư dân, đưa hắn lên xe ngựa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây