Vương Trường mờ mịt: “Bọn thổ phỉ kia không phải bị…”
Vừa nói, hắn đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, quả nhiên trên mặt Lý Nhị Trụ lộ ra vẻ giễu cợt, tựa tiếu phi tiếu.
“Không thể nào? Những thổ phỉ kia là...?” Vương Trường khiếp sợ không thôi.
“Nếu không ngươi cho rằng tại sao Lâm Thành Phúc dễ dàng nghe lời Điền Đường như vậy?” Lý Nhị Trụ thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vương Trường, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, một lát sau hắn thấy Điền Đường đang đứng trên xe ngựa cách đó không xa im lặng nhìn hắn.
Hắn vội vàng buông vai Vương Trường ra, bước nhanh lên chắp tay: “Thần sứ đại nhân, ta chỉ đùa giỡn với Vương Trường mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây