Ngày hôm đó, Lâm Thành Phúc lại dẫn theo người đi đến huyện Khê Lâm để bán xà phòng, lúc ra khỏi thành liền bị một đám dân chạy nạn vây quanh, những thôn dân chạy nạn này đều đã bị đói khát làm cho đầu óc choáng váng, họ đã dần đánh mất đi lý trí, trên mặt ít nhiều cũng sẽ mang theo vài phần tàn nhẫn.
Lâm Thành Phúc cũng không hề sợ hãi, cũng trực tiếp nói ra những lời để cho lưu dân đều đi theo hắn. Đám lưu dân đã sớm chuẩn bị tốt sẽ xung đột với đám người Lâm Thành Phúc, đột nhiên nghe thấy Lâm Thành Phúc bảo bọn họ đi theo, đều có chút không kiềm được lòng.
Lâm Thành Phúc nắm dây cương, từ trên cao nhìn xuống đám dân chạy nạn: “Thứ các ngươi muốn không phải chỉ là một miếng ăn thôi sao, đi theo ta, ta có thể cho các ngươi ăn, điều kiện đầu tiên là các ngươi nhất định phải nghe theo lời ta.”
Lời của hắn vừa dứt, rất nhiều người đã ngay lập tức quỳ xuống, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghe lời, khẩn cầu Lâm Thành Phúc cho bọn họ một con đường sống.
Cũng có mấy người vẫn đứng như cũ, nắm chặt lấy gậy gỗ trong tay, trong ánh mắt đều không mang theo một chút ý tốt nào cả: “Chúng ta không muốn nghe những người này, bọn ta chỉ cần ngươi để lại đồ ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây