Tần Dung Dật giải thích với Yến Mãn xong, tiếp tục viết thư, trong lúc đó có dừng lại để xem vài lần, lại mấy lần đặt bức thư đã viết được một nửa sáng một bên, bắt đầu viết lại từ đầu.
Yến Mãn ở một bên cũng suy nghĩ rất nhiều, thẳng đến khi Tần Dung Dật viết xong, hắn nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Bệ hạ viết thư qua, cũng biểu thị có để ý đến thái tử điện hạ, cũng không sợ nàng lấy thái tử điện hạ làm áp chế, cố ý đưa ra yêu cầu quá phận hay sao?”
Tần Dung Dật buông bút trong tay xuống, lắc đầu: “Sẽ không, nếu nàng muốn áp chế, đã sớm áp chế từ lâu rồi, sẽ không đợi đến bây giờ, hơn nữa là lời nói của nàng, có lẽ tin tức lúc trước truyền đến đều là thật.”
“Bệ hạ là nói những binh lính kia đều không chết sao?” Lúc này đây Yến Mãn phản ứng rất nhanh, “Nếu thật sự là như vậy, phần thắng của chúng ta lại thấp hơn một chút.”
Tần Dung Dật cầm lấy thư đã viết xong, đặt sang một bên để cho mực trên mặt giấy tự khô ráo, thấp giọng nói: “Nếu có cơ hội, tất nhiên phải nắm giữ toàn bộ quyền chủ động, chỉ có người nắm quyền chân chính, mới có quyền để cho mọi người nghe lệnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây