Lần lượt thu nạp, bài trừ, khiến cho phủ Quảng Cừ hiện giờ như hoàn toàn biến thành chính quyền lấy Nhiếp Chính Vương làm trung tâm. Địa vị tiểu hoàng đế cũng càng ngày càng mờ nhạt, mặc dù hắn vẫn tỏ vẻ cao cao tại thượng* nhưng những thứ mà hắn có thể tiếp xúc vào cũng chỉ là một vài tấu chương râu ria mà thôi.
Cao cao tại thượng: Nghĩa đen là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội, về phần nghĩa bóng cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới. Lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác.
“Lâm đại nhân, Vương gia mời Lâm đại nhân tới trước vì có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Ta sẽ tới liền,” Lâm Thành Phúc bình tĩnh xử lý tư liệu vừa mới nhận được trên tay. Hắn đứng dậy sửa lại quần áo rồi mỉm cười tiến lên mở cửa, giơ tay ra hiệu, “Phiền ngài rồi.”
“Lâm đại nhân không cần khách khí,” Gã sai vặt dẫn đường hơi mỉm cười, “Hiện giờ Lâm đại nhân là người quan trọng của Vương gia, người mà Vương gia tín nhiệm nhất hiện giờ chính là Lâm đại nhân, sau này ta còn muốn nhờ Lâm đại nhân ở trước mặt Vương gia nói tốt vài câu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây