“Chỉ cần làm việc ngay thẳng là được.” Chu Bảo Quốc gật gật đầu nói: “Sắp kết hôn rồi, tiền còn đủ hay không, nếu không đủ để chú nói với thím cháu cho cháu mượn một chút, qua mấy năm trả lại đều được.”
“Không cần đâu chú, anh Trình đã cho cháu mượn, để từ từ cháu trả lại anh ấy.” Điền Chí Thành cảm thấy người thời đại này rất chất phác nhiệt tình, cái câu “bà con xa không bằng láng giềng gần”, một chút cũng không sai.
Ít nhất một nhà Chu Bảo Quốc so với hai nhà người cậu kia của anh tốt hơn nhiều.
Đối với lời của Điền Chí Thành, Triệu Trình cũng không nói thêm gì, dù sao anh ta và Điền Chí Thành đều phải làm chút việc, có chút chuyện cần hỗ trợ lẫn nhau, tương lai không biết có bị ai lật tẩy hay không, đợi đến đó hãy tính.
Điền Chí Thành mở chai rượu trắng, gót đầy ly của Chu Bảo Quốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây