Sau này cứ ba tháng lại ồn ào một trận, con gái cùng cháu ngoại liền không trở về nữa, Lý Hoa Hương muốn đi qua thăm, nhưng bà tay già chân yếu, có lòng muốn đi nhưng không có sức.
“Chí Thành theo người khác tới, chắc là giúp người khác làm việc.” Vương Sơn giải thích: “Nếu không phải đang vội, chắc chắn sẽ trở về thăm mẹ, hơn nữa Chí Thành có nói, rãnh rỗi sẽ mời mẹ đi qua nhà ở vài ngày.”
“Vậy là tốt rồi, biết làm việc là chuyện tốt, hai mẹ con hai đứa nó có tay có chân, chỉ cần biết làm việc là sẽ không đói.” Lý Hoa Hương gật gật đầu, ngữ khí có chút nghẹn ngào, bà dường như nhớ đến mấy năm trước quả phụ Điền tới nhà muốn mượn chút lương thực, nhưng bị con dâu châm chọc mỉa mai chèn ép đuổi về.
Lúc ấy Điền Chí Thành chỉ là đứa trẻ mới 15–16 tuổi, nhưng lại lười nhác, thích dùng mánh lới chiếm tiện nghi người khác.
Nhưng anh lớn lên rất tuấn tú, Lý Hoa Hương rất yêu thương anh, bà luôn trộm để tích cóp kẹo đậu phộng cho anh ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây