Triệu Trình nhét tiền lại vào túi quần, đối với người họ hàng của Điền Chí Thành ở Kinh Thị kia liền nảy sinh thiện cảm .
“Quá hai ngày mà anh vẫn chưa thu xong đợt lâm sản cuối cùng, nếu việc buôn bán này tốt đẹp, anh cũng không cần phải khổ cực kiếm tiền nữa ha ha.”
“Đúng vậy, là số chúng ta tốt, gặp được toàn người tốt.”
Điền Chí Thành cười, bà con họ hàng gì đó đều là cái cớ, nhưng mà từ khi anh đi tới thời đại này gặp được Triệu Trình, anh ấy là người duy nhất đối xử với anh tốt như vậy cho dù không có quan hệ máu mủ gì.
“Người với người sống chung, đều là xem có hợp nhau hay không, nếu mà hợp thì còn nói chuyện được, quan hệ tự nhiên cũng tốt lên, không hợp nhau, thì có thân đến mấy cũng không ở cùng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây