“Ô của tôi lớn, đợi lát nữa cô mua đồ xong rồi, tự cầm ô cũng không tiện.” Những câu của Điền Chí Thành đều là nghĩ cho Mục Hiểu Hiểu, nếu bỏ qua nụ cười của anh trong lời nói vừa rồi, nhìn giống như là có chuyện như vậy thật.
“Hai người có đi hay không vậy, đừng có cản trở người ta vào ăn cơm chứ.”
Bác gái nhìn tiệm cơm quốc doanh cả nửa ngày, trông thấy đôi yêu đương lằng nhà lằng nhằng ở đấy, ngay lập tức nổi nóng.
Mục Hiểu Hiểu hoảng sợ, cuối cùng đi vào trong ô của Điền Chí Thành.
“Cảm ơn bác, bác gái.” Điền Chí Thành hướng vào trong tiệm cơm quốc doanh nói lời cảm ơn, trong giọng nói tràn ngập vui vẻ, kết quả cánh tay lập tức bị người ta bấm một cái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây