Trong nhà rất ấm áp, bọn họ đợi không bao lâu thì Chu Chính đã trở về, chiếc áo khoác len màu nâu nhạt trên người có chỗ đậm màu có chỗ nhạt màu, ông vỗ vỗ để rơi mấy bông tuyết trên người, ông dự định sẽ vào nhà sẽ oán trách với Vương Tĩnh vài câu, nhưng khi nhấc đầu lên liền nhìn thấy Điền Chí Thành và Mục Hiểu Hiểu trong phòng khách.
“Chí Thành và Hiểu Hiểu tới rồi à.” Chu Chính chào hỏi cả hai khi bước vào phòng khách, lúc này Vương Tĩnh từ phòng bếp đi ra.
“Bộ bên ngoài tuyết rơi hay trời mưa à, sao quần áo ướt như vậy, mau thay bộ khác ra đi.” Vương Tĩnh vội vàng bước vào phòng lấy áo khoác sạch sẽ cho ông, rồi nói.
“Tôi đi ngang qua một gốc cây, gió thổi khiến cành lá lung lay, băng tuyết trên cây rơi hết trên người tôi rồi.” Chu Chính vừa cười vừa giải thích cho Vương Tĩnh nghe, ông cũng tùy ý bà mặc cho ông cái áo khoác lên người.
Đối thoại giữa cả hai đơn giản lại ấm áp, cũng thể hiện sự ăn ý với nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây