“Anh Trình làm người khéo léo lại rộng rãi hào phóng, chị Phượng Anh cũng lanh lợi hoạt bát, chắc chắn hai người sẽ nói chuyện hợp với nhau.” Mục Hiểu Hiểu liệt kê từng ưu điểm của cả hai, rồi nói tiếp: “Chị Phượng Anh cũng có hoàn cảnh giống chúng ta, đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn nhờ thi đậu đại học mới về thành phố, vì xuống nông thôn mà chậm trễ mấy năm của chị ấy, hiện tại tuổi tác chị ấy đã lớn một chút, nhưng chị ấy kém anh Trình vài tuổi. Vả lại, bộ dáng của chị Phượng Anh không tệ lắm? Trong trường học, có khá nhiều người theo đuổi chị ấy.”
“Vẫn là vợ anh có ánh mắt tinh tường.” Điền Chí Thành vội vàng nịnh bợ cô.
“Vừa hay có cơ hội gặp mặt, chúng ta gọi hai người ra để họ gặp nhau, lỡ như cả hai hợp mắt nhau, thường xuyên qua lại có khi chuyện này sẽ thành công.” Mục Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, “Không chừng trong tương lai gần, chúng ta sẽ nhận được hai bao lì xì cảm ơn đấy.”
“Nếu được vậy thì tốt rồi, để anh gọi anh Trình.”
“Ừ, mà anh đừng vội nói chuyện này ra, nếu không đến lúc đó hai người này gặp mặt nhau sẽ xấu hổ lắm, đợi đến khi hai người quen biết nhau rồi lại nói sau.” Mục Hiểu Hiểu dặn dò anh, “Một lát nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở công viên.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây