Cô chợt nhớ tới ước mơ nhỏ bé thời thơ ấu, đó là được ngồi chơi trên xích đu cả một buổi chiều thì thích biết bao, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa thực hiện được điều đó.
Xích đu là của anh em nhà họ Chu, còn cô chỉ là một đứa con của chồng trước, nào có tư cách chơi cùng.
Điền Chí Thành cảm nhận được tâm trạng tụt dốc của Mục Hiểu Hiểu, không nhịn được vươn tay ra nắm chặt lấy tay của Mục Hiểu Hiểu: “Chúng ta vào chứ?”
Mục Hiểu Hiểu nghiêng qua ngắm nhìn gương mặt anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp nơi lòng bàn tay, trong phút chốc tâm trạng bất ổn cũng dần bình yên lại.
Mặc kệ phía trước như thế nào, thì bây giờ cô đã có gia đình của riêng mình, có người nhà bầu bạn kề bên, đã không còn là đứa con chồng cũ phải đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây