Bà không phải là hổ giấy, Vương Tĩnh đã làm kế toán mười mấy năm nay, công việc của bà khiến bà chưa bao giờ là kẻ nhu nhược yếu thế.
Ba người lại nói chuyện tiếp, đa phần đều là Vương Tĩnh nói chuyện với Điền Chí Thành, Mục Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh lắng nghe, ngẫu nhiên cô sẽ nói thêm hai ba câu, đều là Điền Chí Thành dụ dỗ cô nói ra.
Vương Tĩnh có cảm giác chua xót khi con gái của bà bị người khác đoạt mất, nhưng trong lòng bà vẫn thấy vui vẻ khi đã tìm lại cô con gái, ít nhất thì hiện tại Hiểu Hiểu đã không cự tuyệt lại việc tiếp xúc với bà.
“Bác thấy hiện tại Hiểu Hiểu đã hoạt bát rất nhiều, xem ra cháu đã chăm sóc con gái bác rất tốt.” Vương Tĩnh cảm thán nói.
“Bác gái, thật ra cháu và Hiểu Hiểu chăm sóc lẫn nhau, cơm tối đều do Hiểu Hiểu nấu đấy.” Điền Chí Thành nhìn Mục Hiểu Hiểu rồi cười nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây