Vương Tĩnh đưa tay lau hết nước mắt trên mặt, bà nhìn thái độ của Mục Hiểu Hiểu, phát hiện con gái rất thân thiết với Điền Chí Thành, cũng rất tin tưởng anh, bà đoán người đàn ông tên Điền Chí Thành đối xử với chắc chắn không tệ.
“Chí Thành phải không? Cháu và Hiểu Hiểu quen biết nhau khi nào?” Vương Tĩnh dịu dàng cười với Điền Chí Thành, bà nói: “Cháu đừng hiểu lầm nhé, không phải bác không đồng ý hôn nhân của hai đứa, do Hiểu Hiểu không gửi thư về nhà báo tin, nên bác không có thông tin về cháu, cũng không hiểu về cháu lắm. Nếu không thì Hiểu Hiểu tới nói với bác cũng được, bác chỉ có một cô con gái là Hiểu Hiểu, đối tượng kết hôn với Hiểu Hiểu, người là mẹ như bác phải tìm hiểu một chút chứ.”
Thái độ của Vương Tĩnh khá ôn hòa, trong lời nói của bà có chút ý dỗ dành đứa nhỏ.
“Con quen biết anh ấy ở thôn Chu Điền, tuy anh ấy là người nông thôn, nhưng là người tốt bụng chất phác, không ít lần giúp đỡ con.”
Nét mặt của Mục Hiểu Hiểu cũng ôn hòa hơn, cô đã chịu nói chuyện với Vương Tĩnh, lời cô nói chỉ là cảm nhận của cô với Điền Chí Thành, phẩm chất “tốt bụng chất phác” của anh chỉ áp dụng với Mục Hiểu Hiểu, còn những người khác trong thôn chưa bao giờ cảm nhận được phẩm chất này từ anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây