Người nói chuyện với cô gái trẻ kia là một người phụ nữ trung niên, bà có giọng nói trầm, không tỏ thái độ vui giận.
Nhưng giọng nói của bà khi truyền vào tai Mục Hiểu Hiểu, khiến cô dừng bước, cô chậm rãi quay đầu nhìn về hai người đó, trong ánh mắt cô hiện lên bóng dáng quen thuộc cùng gương mặt ưu nhã không thay đổi mấy trong trí nhớ cô.
Đó là mẹ cô.
“Hiểu Hiểu…” Điền Chí Thành nhận thấy Mục Hiểu Hiểu dừng bước không đi nữa, anh dõi theo ánh mắt cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia.
Mục Hiểu Hiểu trơ mắt mà nhìn mẹ ruột cô vây xung quanh Chu Lộ, rõ ràng hai người đó cách không xa cô, nhưng lại không chú ý sự hiện diện của cô, cô cũng không lên tiếng, trong lòng lan tràn sự chua xót không nói lên lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây