“Anh làm sao vậy?” Động tác trên tay Mục Hiểu Hiểu dừng lại, cô ngơ ngác nhìn anh hỏi.
Điền Chí Thành nhấp nhấp môi, đầu gối anh trụ xuống đất, đôi tay anh cầm lấy bàn tay phải của Mục Hiểu Hiểu, anh dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve ngón áp út của cô.
“Có một món đồ anh rất muốn tặng cho em từ lâu, nhưng đến hôm nay anh mới tặng em.” Điền Chí Thành lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, anh vừa trịnh trọng vừa cẩn thận mà đeo lên ngón áp út của Mục Hiểu Hiểu.
“Trên chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người chúng ta, anh hy vọng chúng ta từ lúc tuổi trẻ đến khi thành những cụ già đầu tóc bạc phơ, vẫn sẽ luôn ở bên nhau như lúc này.”
Điền Chí Thành sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, đặc biệt là trong thời khắc này, anh cảm thấy không có một lời ngọt ngào nào có thể thắng được từng lời nói cử chỉ trong sinh hoạt hằng ngày của cả hai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây