Điền Chí Thành thò lại gần, lấy lọn tóc của Mục Hiểu Hiểu, cọ vào cổ cô: “Em nói xem vận may của chúng ta có phải vô cùng tốt hay không, nếu không sao có thể gặp được bạn bè trượng nghĩa như vậy nhỉ.”
Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, từ tốn đáp: “May mắn hay không em không biết, em chỉ biết tấm lòng của người ta tốt thôi.”
Cô không hề cảm thấy bản thân có chút may mắn nào, nếu thực sự là may mắn, thì bố của cô tại sao lại mất sớm như vậy, còn mẹ cô tại sao lại đi thêm bước nữa nhưng không còn đối xử tốt với cô.
Nếu nói ai nói chuyện may mắn nhất trong đời cô, có lẽ là đã gặp được Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành nhận ra cảm xúc của Mục Hiểu Hiểu có chút không ổn, lập tức liền nghĩ đến, có thể cô đang nhớ tới chuyện và người trong nhà. Anh thở dài một hơi, ôm Mục Hiểu Hiểu vào trong lòng ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây