“Không có việc gì đâu, anh sẽ nói với mẹ sau.”
Điền Chí Thành nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mục Hiểu Hiểu, trong lòng anh rất ấm áp, anh đến gần rồi nắm lấy bàn tay non mịn nhưng có chút lạnh của Mục Hiểu Hiểu, anh giúp cô xoa xoa tay ủ ấm, an ủi nói: “Em cũng yên tâm nhé, trong lòng anh đã có dự tính hết rồi, sắp tới có thể anh sẽ đi qua đi lại vài lần nữa, em cứ ở nhà đợi anh, nếu rảnh rỗi hãy đến khu nhà thanh niên trí thức để tìm các bạn đi dạo ở thị trấn, qua năm nay chúng ta đến trường học rồi.”
“Còn phải đi hai ba lần nữa à?” Mục Hiểu Hiểu rút tay về, cau mày lại, trong lòng cô thầm thở dài.
“Thật ra anh không cần cố gắng kiếm nhiều tiền như vậy, tuy rằng chúng ta không có giàu có lắm, nhưng chỉ cần sống tiết kiệm một chút, vẫn có thể sống qua ngày, sau khi chúng ta đi học, bên trên phát trợ cấp cũng đủ chúng ta sinh hoạt rồi, mẹ cùng bà ngoại ở nông thôn lại không cần dùng nhiều tiền, chờ hai vợ chồng chúng ta tốt nghiệp, sinh hoạt trong nhà càng tốt hơn, nên anh không cần phải làm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy.”
Mục Hiểu Hiểu không có yêu cầu cao về cuộc sống, chỉ cần gia đình hòa thuận, cơm canh đạm bạc cô cũng vui lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây