“Chị Lan, chị nói không sai, mặc dù chúng em hưởng ứng kêu gọi về nông thôn, nhưng nói thật, em cũng không giúp ích được gì cho thôn làng cả, ngược lại còn gây loạn thêm.
Em cảm thấy có chuyên môn trong một lĩnh vực nào đó sẽ tốt hơn, thế mạnh của em không phải ở nơi này, cho nên em quyết học lên đại học, tương lai cũng muốn trở thành một người giáo viên có tên tuổi, giờ không làm được vườn trồng cây hoa màu, có lẽ sau này em sẽ thử làm một khu vườn trong sân trường.”
Có lẽ cô và Tề Lan hợp nhau, Mục Hiểu Hiểu cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cùng Tề Lan tụm lại nói chuyện không ngớt.
Điền Chí Thành và Đới Chương là hai người đàn ông cũng không muốn quấy rầy, vì thế hai người ngồi cùng nhau trò chuyện vài câu.
Tàu đã sớm khởi hành, ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy khung cảnh đồng quê không ngừng lùi xa bên ngoài cửa sổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây