Buổi sáng vừa mới thức dậy, Điền Chí Thành liền mặc áo len vào, chiếc áo len cổ lọ màu xanh lá vừa vặn che được yết hầu, mặc vào trông có hơi rộng.
“Áo len của vợ yêu có khác, mặc thấy ấm hơn nhiều.” Điền Chí Thành tươi cười mặc áo khoác vào, chiếc áo len màu xanh lá mặc ở bên trong.
“Lại nói nhảm rồi, cái áo màu xám kia của anh cũ rồi, mặc lên chắc chắn không ấm.” Mục Hiểu Hiểu trách, liếc anh một cái, xong cũng mặc một cái áo khoác dày vào.
“Mới hay không không quan trọng, chủ yếu là do vợ tự tay đan cho anh, cái đó mới quan trọng hơn.” Điền Chí Thành nắm hai vai Mục Hiểu Hiểu, cười nói: “Hôm nay anh mặc áo len em đan, nhất định sẽ có tin vui.”
“Em cũng mong vậy.” Mục Hiểu Hiểu tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, bây giờ cô cũng có chút lo lắng, không phải lo điểm của mình, mà là lo cho điểm của Điền Chí Thành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây