Lúc đó em và Chí Thành cô nhi quả phụ sống không được, có phải hay dựa vào anh trai tiếp tế giúp đỡ em không, bằng không sao Chí Thành có thể được nuôi sống khôn lớn đến bây giờ.” Thái độ Chu Thúy không còn khom lưng cúi đầu như lúc nãy, tính tình bà ta vốn hiếu thắng, nếu không đạt được mục đích, bà ta mới không tỏ thái độ ôn hòa nói mấy lời hay như lúc nãy.
“Đúng vậy.” Quả phụ Điền thừa nhận, nguyên nhân chính là nhờ Vương Sơn tiếp tế cho bà, thỉnh thoảng Chu Thúy sẽ náo loạn một trận, nếu không trách mắng hai mẹ con bà, thì là nhục mạ khinh bỉ hai mẹ con.
“Con người ấy mà, từ trước đến nay đều người giúp ta thì ta giúp người, Chí Thành nhà em hiện tại đã lớn rồi, cũng đã kết hôn, mà đứa thứ hai nhà anh chị lại đáng thương còn chưa cưới được vợ, con gái anh hai em, đến bây giờ còn chưa gả chồng nữa.” Chu Thúy nói.
“Chị dâu cả, em ngu ngốc, không hiểu mấy lời quanh co lòng vòng, chị muốn nói cái gì?” Quả phụ Điền hỏi thẳng.
“Mượn tiền, anh cả em giúp em nhiều như vậy, vậy chúng ta mượn 200 đồng cũng không tính là nhiều.” Chu Thúy đếm đầu ngón tay tính tính vừa nói: “Nếu không có anh trai em, em và Chí Thành chắc đã chết đói lâu rồi, sao có sống những ngày lành tháng tốt như hôm nay.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây