“Không sao, em cứ coi như anh không tồn tại.” Mắt Điền Chí Thành cũng không thèm chớp một cái, Mục Hiểu Hiểu bị giọng điệu vô lại của anh trêu cho mặt đỏ bừng, cô lập tức ném khăn mặt về phía Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành cầm khăn mặt, đi về phía Mục Hiểu Hiểu, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, Mục Hiểu Hiểu cắn môi không dám ngẩng đầu nhìn Điền Chí Thành.
Điền Chí Thành thấy cần cổ trắng như tuyết của Mục Hiểu Hiểu bị lộ ra, bỗng cảm thấy hơi khát nước. Anh cúi đầu, sát lại gần, nhỏ giọng nói: “Nếu không giặt sạch đi...”
“Như vậy sao được...” Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu định phản bác, còn chưa nói xong, môi đã bị lấp kín, lời còn lại bị nụ hôn kiều diễm cắn nuốt.
Trong phòng tân hôn một cảnh xuân, thỉnh thoảng có tiếng hừ hừ đứt quãng phát ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây