Bà cụ Sở và Vương Xuân Lan còn chưa kịp đáp lời thì bên ngoài sân đã vang lên một giọng nói hân hoan: “Cô nhỏ! Cô nhỏ, cuối cùng cô cũng trở về rồi sao?”
Một cậu bé mặc vest nhỏ, như quả pháo lao thẳng về phía Sở Linh: “Ngày nào cháu cũng nhớ cô, nhớ đến mức trái tim đau luôn, cô nhỏ cô có nhớ cháu không?”
“…” Sở Linh.
Cô quay người lại, cúi xuống bế cậu bé đang ôm chặt lấy chân mình lên, dùng mũi cọ nhẹ vào mũi cậu bé: “Nhớ chứ, nhớ nhiều lắm. Ngày nào cô nhỏ cũng lo lắng, không biết Tiểu Long Long của nhà chúng ta có ăn no không, có mặc ấm không, có nghe lời cha mẹ không?”
“He he he…” Cậu bé cười vui vẻ: “Ngày nào Long Long cũng ăn no căng, mặc ấm áp, cũng rất ngoan, luôn nghe lời cha mẹ ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây