Doãn Tiểu Mãn chịu khổ nơi cung cấm suốt mười tám năm, cuối cùng cũng đợi được ngày đại xá, được thả tự do.
Ai ngờ, còn chưa kịp bước chân ra khỏi cổng cung, nàng đã ngã một cú, xuyên không tới thôn Song Quế những năm 60, trở thành một cô gái mồ côi, không cha không mẹ.
Đã vậy, nàng còn bị người cha quá cố sắp đặt, buộc phải gả cho Thẩm Thanh Vân - một người đàn ông góa vợ hơn nàng tám tuổi, lại còn có một đôi con riêng.
Nhìn thùng lương thực sắp cạn, cùng hai đứa trẻ gầy gò, đen nhẻm, Doãn Tiểu Mãn có chút hoang mang.
Là một chưởng sự cung nữ của Ngự Thiện Phòng, nơi “sơn hào hải vị đều nếm qua, yến tiệc cung đình nàng nếm trước”, làm sao để dùng chút lương thực ít ỏi này, lấp đầy hai cái miệng nhỏ trước mắt, quả là một vấn đề cấp bách.
May mắn thay, toàn bộ Ngự Thiện Phòng đã theo nàng cùng xuyên không tới...
Văn án 2
Gần đây, Ngự Thiện Phòng liên tục mất đồ.
Mọi người đều cho rằng có mèo hoang lẻn vào, chỉ có Lập Xuân cô cô biết, đây là tiên nữ hạ phàm!
Lưu Quý Phi nhớ nhung quê nhà, chỉ muốn ăn một bát mì tôm tươi, còn đặc biệt chỉ định Lập Xuân cô cô phải đích thân làm.
Điều này thực sự là muốn lấy mạng bà!
Mì sợi thì dễ, nhưng hoàng cung nằm giữa vùng bình nguyên, bà biết đi đâu tìm tôm biển tươi sống đây?
Đúng lúc bà đang bế tắc, một tờ giấy từ trên trời rơi xuống: “Gà sống đổi tôm sống, một con đổi một mâm.”
Vấn đề được giải quyết một cách dễ dàng.
Đại hoàng tử muốn mở tiệc chiêu đãi khách, các ngự trù đều trổ hết tài nghệ, nào là tay gấu, môi hươu, tổ yến, tuyết cáp...
Thế nhưng, tất cả đều không sánh bằng một nồi hải sản nóng hổi, thơm lừng của Lập Xuân cô cô.
Mà thứ này, chỉ cần có mười cân gạo, hai mươi quả trứng gà!
Lập Xuân cô cô lặng lẽ lập bài vị cho tiểu tiên nữ, ngày ngày hương khói, cung phụng đầy đủ. Bốn mùa đều dâng hoa quả tươi, bánh trái đủ loại.
Tất cả chỉ cầu một điều, tiểu tiên nữ ngày ngày vui vẻ, hàng hóa năm nào cũng dồi dào.
Tiểu kịch trường:
Thẩm Đại Bảo: Mẹ kế của tớ tốt lắm, ngày nào cũng cho tớ ăn thịt!
Mọi người: Đứa trẻ không mẹ thật đáng thương, giữa ban ngày ban mặt mà nói mê sảng, chắc là thèm thịt đến phát điên rồi?
Thẩm Nhị Nữu: Mẹ kế ngày nào cũng bắt tớ ăn trứng gà, bánh bông lan, bánh trứng, canh trứng... Ăn đến nỗi tớ thấy trứng gà là muốn chạy.
Mọi người: Đáng thương quá, lại thêm một đứa phát điên nữa rồi.
Thẩm Thanh Vân: ... Vợ ơi, bao giờ em mới cho anh ăn thịt đây?
Gỡ mìn:
1. Nam chính trước đây chưa từng kết hôn, con cái là nhận nuôi con của đồng đội đã hy sinh.
2. Động vật hoang dã không được phép tùy tiện mua bán, săn bắt, những gì đề cập trong truyện chỉ là hư cấu.
3. Toàn bộ truyện là hư cấu, có nhiều tình tiết tự sáng tạo, mọi người đọc giải trí là chính, xin đừng quá xét nét.
Tóm tắt một câu: Ngự Thiện Phòng trong tay, không lo cái ăn cái uống.
Lập ý: Chăm chỉ sống tốt, hạnh phúc trong tầm tay.