“Sáng mai tới đây sao?” Tảo Nhi kinh ngạc.
Bên này cách sơn động một khoảng cách rất xa, cũng không phải phương hướng kiếm ăn mà các nàng quen thuộc.
Lưu Nhị Sơn “Ừm” một tiếng: “Cữu công nói với ta, những cây gai bồ kết này hình như cũng có thể dùng làm dược liệu, cụ thể có thể trị gì thì ta cũng đã quên, nhưng chúng ta bây giờ cái gì cũng thiếu, thứ này khẳng định không thể bỏ qua.”
Hắn xích lại gần nhìn những cây gai này, sắc bén nhọn hoắt, dáng dấp rất khó giải quyết.
Hắn nhịn xuống xúc động trực tiếp giơ tay hái xuống, lẩm bẩm: “Ngày mai phải quấn thêm hai lớp vải trên tay rồi mới trở lại.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây