“Vì sao?” Lâm Niệm tò mò hỏi, “Là vì em không dễ ở chung sao?”
“Cũng không phải, ở chung với cô cũng rất tốt,“ Mạnh Kha Mẫn nói, cẩn thận suy nghĩ một chút, “Có lẽ là bởi vì khi đó nhìn qua cô trông rất đặc biệt, giống như trong cơ thể chứa thép vậy, cứng rắn, vừa nhìn đã không giống người có thể nói đùa.”
Lâm Niệm giật mình, trong lòng cũng đang suy nghĩ về sự thay đổi của mình trong khoảng thời gian này.
Lúc trước thời điểm cô vừa tới Hàng Thành, thật sự là coi như trên người không có một xu dính túi, khi đó cô vừa mới trở về từ mười năm sau, lại một lần nữa trải qua quá trình chạy trốn, vẫn luôn lo lắng và đề phòng.
Cho dù đến khi làm việc ở nhà hàng, cô cũng chỉ cố gắng kiếm tiền mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây