“Mẹ! Mẹ khen chị ấy biết bao nhiêu lần rồi. Con trai của mẹ vẫn còn ở đây đó.” Kỳ Hãn nghe Hồ Đan khen Lâm Niệm hết lời, không nhịn được mà mở lời.
Hồ Đan lại liếc nhìn anh một cái, sau đó chán ghét quay mặt đi, “Anh lái xe của anh đi, mẹ nói vậy thôi, dừng một chút ở chỗ con bé đi, mẹ muốn nói vài câu với nó.”
Thấy mẹ hoàn toàn phớt lờ mình, Kỳ Hãn bất lực lái xe về phía trước.
Xe dừng trước mặt Lâm Niệm.
Hồ Đan kéo kính xe xuống, thò đầu ra ngoài nói với Lâm Niệm: “Niệm Niệm, sau này nhớ liên lạc với dì nhiều hơn nhé. Lúc khác thì không nói nhưng ngày lễ ngày tết cháu phải gọi điện cho dì, không được cắt đứt liên lạc với dì biết chưa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây