“Xe đạp cũng tiện,” Dì Vu nói, “Tuy rằng trường học cách nơi này không xa, nhưng cháu đi bộ đến trường cũng mất mười mấy hai mươi phút, có thời gian này, cháu đi xe đạp qua cũng tiện hơn nhiều.”
“Cháu cũng nghĩ như vậy.” Lâm Niệm gật đầu nói: “Trước kia cháu đi ra ngoài chủ yếu đều là vì làm ăn buôn bán, không có xe đạp, rất bất tiện, hơn nữa bây giờ còn phải đi học, đi xe đạp qua đó, mỗi ngày có thể tiết kiệm được không ít thời gian, nhiều khi thời gian ra tới không chuẩn còn có thể làm nhiều hơn mấy đơn hàng buôn bán.”
Sau khi cô ấy nói xong, ánh mắt dì Vu liền liếc nhìn qua.
Hai người nhìn nhau, một lúc sau cả hai cùng nhau bật cười.
“Dì đã nghĩ rằng nếu cháu nghĩ đến việc đi học thì cháu sẽ ít nghĩ về việc buôn bán hơn, nhưng kết quả là cháu vẫn nghĩ đến việc buôn bán.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây