Lâm Niệm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ vỗ tay nói: “Thì ra chú Đinh mới chính là bát cơm sắt nha.”
“Vậy cô có biết vì sao ba anh không gọi anh ra ngoài buôn bán làm ăn không?” Đinh Hoa đắc ý cười nói, “Nhà anh không muốn sống quá sung túc, nên nhà anh cứ đi từng bước mà sống giống như bây giờ, tốt hơn so với những người khác, đó là chắc chắn không có vấn đề gì, ra ngoài làm ăn buôn bán phải mạo hiểm bao nhiêu chứ? Quay đầu lại kéo cha anh xuống nước, như vậy thì không ổn.”
“Đúng vậy.” Lâm Niệm lập tức gật đầu bày tỏ sự tán thành, cô nghĩ những lời của Đinh Hoa có lý khi cô không biết quy mô của nhà máy lại lớn như vậy, và bây giờ cô càng nghĩ đến những gì hắn nói thì cô lại càng cảm thấy có lý.
Quần áo không theo kịp kiểu dáng, máy móc thì xưa cũ, hai vấn đề này xem ra thì vẫn dễ giải quyết, kiểu dáng không đẹp thì có thể đổi sang kiểu dáng đẹp hơn, máy móc cũ thì có thể thay thế nó bằng một cái mới.
Nhưng nói thì dễ còn đến khi bắt đầu làm thì lại khó, vả lại vấn đề kiểu dáng không hợp xu hướng cũng không dễ giải quyết, may quần áo có thể đảm bảo kiểu dáng thời trang mới mẻ độc đáo năm mười năm nhưng không thể đảm bảo kiểu dáng mới mẻ độc đáo cho cả đời được, nhà máy càng lớn thì phần trăm nguy hiểm cần phải gánh vác lại càng lớn hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây