Nói đến đây, Đinh Hoa thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Lâm Niệm, tiếp tục nói: “Ông ấy đã chứng kiến tất cả những biến hóa trong nhà máy này, hai năm nay công việc kinh doanh trong nhà máy không được tốt, có cung nhưng không có cầu, hơn nữa giá cả vật liệu leo thang tăng cao, tiền kiếm được còn không đủ để tiêu xài. Thế nên anh thỉnh thoảng lại nghe được ông ấy ca thán về việc kinh doanh làm ăn dù tốt đến đâu thì cũng có rủi ro. Một nhà máy lớn như vậy còn có lúc thất bại, làm ăn không tốt thì mấy người làm kinh doanh buôn bán nhỏ nếu gặp rủi ro, buôn bán thất bại thì cả đời này liền không ngóc đầu lên được.”
Cùng là lo lắng về rủi ro, nhưng Đinh Hoa và Đổng Phúc Ny rất khác nhau, Đinh Hoa là lo lắng rủi ro nên chỉ dám làm một chút làm ăn nhỏ có ít rủi ro, còn Đổng Phúc Ny thì cố gắng lựa chọn con đường “không có rủi ro“.
Lâm Niệm hiện tại tuy rằng làm ăn buôn bán có chút thành công phát đạt nhưng cô vẫn luôn nhớ rất rõ bản thân là người nhát gan, nếu không phải có sự tồn tại của kho hàng, thì cô cũng không có khả năng dám đem toàn bộ tài sản đầu tư vào việc kinh doanh buôn bán.
Đương nhiên, bên cạnh việc có kho hàng ra thì cô còn có ký ức về 10 năm sau nữa, cô biết rõ ràng 10 năm sau đất nước sẽ phát triển nhanh chóng như thế nào, không có xuất hiện vấn đề gì quá lớn ảnh hưởng tới đời sống của nhân dân.
Đối với cô mà nói, có hai điểm mạnh này trong tay có thể giúp việc kinh doanh buôn bán của cô tránh được rất nhiều rủi ro.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây