“Đúng lúc quá, sau này buổi tối em cũng không có thời gian lau trứng gà.” Lâm Niệm mở cửa: “Hôm nay ban ngày em bán được một ít trứng gà, trong phòng vẫn còn một chút, lát nữa em lấy xe ba bánh chở qua muốn làm phiền chị Đổng giúp em lau một chút.”
“Phiền cái gì mà phiền, không phải tôi cũng kiếm được tiền sao?” Đổng Phúc Ny vui vẻ nói: “Lát nữa tôi đem thêm hai cái sọt tre qua đây, một cái đựng được một nghìn trứng, cũng dễ tính hơn.”
“Em cũng tính vậy.” Lâm Niệm kéo hai cái sọt tre rỗng ra, chỉ vào hai sọt trứng gà rồi nói: “Em đem theo hai sọt, mỗi tuần em sẽ nghỉ một ngày để đi thu gom trứng gà, sáu ngày còn lại em tập trung bán cũng để cho nông dân có thời gian tích trữ trứng. Ban ngày đi kiếm tiền, buổi tối đi học, một chút thời gian cũng không lãng phí.”
“Cô có lãng phí một chút thời gian nào sao? Ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.” Đổng Phúc Ny cảm khái nói: “Cũng chỉ cao cô chịu đựng được như vậy thôi, nếu đổi thành người khác thì cũng bị mệt chết rồi.”
“Ban ngày cũng có người nói với em như vậy nhưng mà em thật sự cảm thấy không mệt mỏi, lại không có làm việc gì phí sức.” Lâm Niệm cười hì hì nói, cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây