“Em cũng nghĩ qua Tết Nguyên Đán việc bán áo khoác nỉ sẽ không tốt lắm.” Lâm Niệm nói, ngồi xổm xuống để thu thập trứng gà bên trong sọt tre: “Thật ra em cũng cảm thấy bán áo khoác nỉ vào đợt trước kiếm lời rất khá, thu lời nhanh, nhưng bản thân em không hợp với việc làm ăn buôn bán lớn, trong lòng không nỡ, sớm biết như vậy, lúc trước em bán 50 đồng một cái thì được rồi.”
Lâm Niệm biết rõ tật xấu của bản thân mình, nhìn cô to gan hơn Đổng Phúc Ny vậy thôi chứ thực tế lại rất nhát gan, đều nói người gan lớn mới phù hợp việc buôn bán, có lẽ trời sinh tính cách của cô không thích hợp với việc làm ăn buôn bán.
Nhưng cô vẫn luôn muốn thừa dịp cơ hội này kiếm ít tiền, làm ăn buôn bán nhỏ thì rất tốt, nếu công việc làm ăn buôn bán lớn hơn, trong lòng cô sẽ cảm thấy không yên tâm.
“Áo khoác nỉ của cô tốt, bán khoảng 50 đồng, 60 đồng là ổn, ánh mắt của cô tốt, biết đó là kiểu dáng mới, nếu không quần áo của cô sao có thể bán được?” Đổng Phúc Ny cười nói, “Tiểu Lâm, tôi cũng không phải muốn xen vào quyết định của cô, muốn làm sao còn phải dựa vào dự tính của chính bản thân cô, tôi chỉ là lo lắng cô xảy ra chuyện thôi.”
“Cảm ơn chị, em sẽ suy nghĩ kỹ.” Lâm Niệm cười cảm ơn: “Đúng rồi chị Đổng, đèn lồng lúc trước sắp bán xong rồi, trong phòng bên kia của em còn có tất với khăn lông mới nhập về, chị Đổng có muốn bán mấy thứ này không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây