Mang Theo Hệ Thống Lựa Chọn Phương Án Tối Ưu Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 38: Cậu nhớ vợ đúng không?

Chương Trước Chương Tiếp

Thời điểm này, thịt giá hơn bảy hào một cân lại còn cần phiếu, dân quê cả năm hiếm khi được ăn hai lần.

Nếu ít khi được ăn thịt mà còn không ngon, anh cảm thấy mình sẽ tủi thân mà chết mất.

À, có lẽ nếu chỉ được ăn hai lần một năm, dù khó ăn đến đâu cũng sẽ cố nuốt xuống.

Công nhân chính thức của nhà máy chế biến thịt có lẽ đã ăn thịt quá quen rồi, họ không mấy hứng thú với món thịt trong nhà ăn.

Ngược lại, ba công nhân thời vụ mới đến ăn rất ngon miệng. Nhìn họ ăn mà Ninh Chiêu cũng phải xúc thêm một chiếc màn thầu ngũ cốc để ăn cho đỡ thèm.

Anh chợt hiểu tại sao trước tận thế, trên mạng lại có nhiều người thích xem video ăn uống như vậy. Quả nhiên rất “kích thích vị giác.”

Thực ra, sống trong tận thế lâu ngày, Ninh Chiêu đã trở nên không kén chọn nữa. Chỉ cần có cái ăn đã là tốt lắm rồi, đâu còn quan tâm đến chuyện thức ăn hết hạn hay có ngon hay không.

Dù gia cảnh anh khá giả, về sau sống tốt hơn người thường không có dị năng, nhưng anh chưa bao giờ lãng phí đồ ăn.

Ở tận thế, khó khăn chồng chất, ăn ngon hay không ngon đều chẳng đáng nhắc tới khi đối mặt với sinh tử.

Ninh Chiêu từng nghĩ rằng cả đời mình sẽ mãi xoay vần chém giết ở tận thế. Ai mà ngờ sau khi tự hủy mình, cơ duyên anh xuyên không vào cuốn sách này.

Hiện tại tuy không sầm uất như trước tận thế, cũng chẳng có công nghệ cao, thậm chí không phải ai cũng được ăn no mặc ấm, nhưng để mà nói công bằng, bây giờ vẫn tốt hơn tận thế rất nhiều.

Huống chi, sau khi xuyên không, anh còn gặp được Tống Ngọc Nhứ, một cô gái vui tươi, thú vị, và rất hợp gu thẩm mỹ của anh, cộng thêm tay nghề nấu nướng vô cùng tuyệt vời.

“Cái gì tốt vậy?” Đột nhiên, một cái đầu lông lá nhoài đến bên cạnh khiến Ninh Chiêu suýt nữa bị giật mình phản xạ đạp người ta ra ngoài, sau khi kịp phản ứng, anh im lặng nhìn người vừa đến gần mình trò chuyện.

Người nói chuyện với anh tên là Lưu Vĩnh Quân, là đồng nghiệp của anh, một người rất thích nói chuyện, sáng nay cả hai cùng nhau làm việc, cả buổi sáng cạo lông heo.

“Cái gì tốt?”

“Chính là cái cậu vừa nói ấy, cậu cười một cái, còn nói là tốt mà.”

Lưu Vĩnh Quân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ninh Chiêu, không kiềm được mà nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.

Mà cũng không đúng, lúc Ninh Chiêu nói câu đó, cậu ấy cười rất tươi, cả buổi sáng nay cậu ấy chẳng cười như vậy, cả người lạnh lùng như đá cục mùa đông.

Giờ Ninh Chiêu đã hiểu, hóa ra là lúc nãy mình đã vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng.

Anh không nhịn được mà cau mày rồi lập tức giãn ra.

Quả nhiên cuộc sống yên ổn, an nhàn như vậy khiến anh suýt mất đi bản năng cảnh giác. Cơ mà, hình như cũng không có gì là không tốt.

“Chắc là nhớ vợ rồi phải không?” Thấy Ninh Chiêu không nói gì, Lưu Vĩnh Quân không để ý, anh tiếp tục nói: “Ê, đừng có ngại, ai mà chẳng vậy, lúc mới cưới vợ ai mà chẳng lưu luyến không muốn rời giường, lâu không gặp vợ là cứ muốn gặp ngay.”

Ninh Chiêu: “......”

“Thời gian mới cưới vợ, tôi nhìn vợ thế nào cũng không chán, mấy năm rồi, có con rồi, trong lòng tôi vợ quan trọng hơn con nhiều.”

Ninh Chiêu: “......”

“Người anh em à, sau này có con rồi đừng vì con mà làm vợ không vui.”

“Anh là ba rồi, nếu con gây sự thì đánh nó vài cái, đánh vào mông thôi, da giày thịt béo đánh không sao đâu.”

“Vợ thì không thể đánh, không thể làm vợ giận, nếu không thì anh đi đâu tìm được một người vợ tốt như vậy? Người anh em à, cậu thấy tôi nói có đúng không?”

Ninh Chiêu: “......”

Nhân viên tạp vụ này quá nhiệt tình, dù thấy anh lạnh lùng mà vẫn không cảm thấy ngại, khiến anh nhất thời không biết làm sao.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 1%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)