Sau khi vào nhà, nó bỗng dưng rời khỏi chân bà nội Cố, rón rén đi về phía Cố Tứ Dụ, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn Cố Tứ Dụ bằng ánh mắt chờ mong.
Cố Tứ Dụ quấy bánh bột cho đều, còn không quên thổi cho nguội.
Tới khi không còn bỏng nữa thì mới thả xuống dưới đất.
“Ăn đi.”
“Meo meo”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây