Trong lòng nhớ thương da diết chiếc tủ lạnh thân quen, Khương Minh Trà lại đi ngủ hơi sớm một chút.
Ngày hôm sau cô lại bừng tỉnh ngay vào lúc Cố Tứ Diễn chuẩn bị rời giường, hai mắt còn chưa thèm dụi đã giãy giụa đòi rời giường cùng anh.
Cố Tứ Diễn bất đắc dĩ nhìn cô một cái, lấy chiếc áo khoác ra để mặc cho cô: “Hôm nay tuyết lớn, không phải dậy sớm như vậy.”
Khương Minh Trà rúc vào trong lòng ngực anh, lười biếng tựa lưng vào người anh, cô nói: “Không còn sớm nữa đâu, em phải đi sưởi ấm.”
Cố Tứ Diễn nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, trông đã bụ bẫm hơn nhiều so với trước khi mang thai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây