“Sao mẹ lại không thể mặc được chứ.”
Khương Minh Trà nghe mẹ Cố nói thế lại đau lòng, còn có chút tức giận: “Quần áo này là con cố ý may cho mẹ đó, mỗi ngày mẹ đi làm cũng chỉ có hai bộ quần áo này thôi, vải giặt đến mỏng tang rồi, làm một bộ quần áo mới không phải là chuyện đương nhiên sao.”
“Với lại, không phải tụi con đã nói là lần sau sẽ cùng nhau đến huyện thành lấy kệ để chậu rửa mặt về sau, nói không chừng sau này còn sẽ thường xuyên đến huyện thành hoặc là những nơi khác, dù sao thì cũng cần phải có một bộ quần áo để giữ thể diện đúng không?”
Hình như nói như thế cũng có lý.
Cả đời mẹ Cố, ngoại trừ lúc kết hôn cha Cố làm cho bà một bộ quần áo mới ra, bà chưa bao giờ được mặc quần áo mới nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây