Mọi người đều rất đồng tình bạch hồ, khi không mi chạy đến phía sau mông trâu để làm gì, lại còn dùng mũi ngửi, rắm tới cũng không biết trốn, bị thối xỉu cũng là tự mình chuốc lấy.
Chờ mùi thối trên người bạch hồ tản ra, Kim Dục mới tới ôm nó lên xe ngựa, sau đó lại trở về xem xét tình huống của Trâu rừng vương.
Cũng may, độc giải được rồi!
Mọi người cuối cùng cũng yên tâm, đi đến bên đống lửa ngồi xuống, Kim phụ nói: “Thân phận của những người vừa rồi nhìn qua không đơn giản, chúng ta cứu thất công tử, bọn họ có thể hay không sẽ cho chúng ta một ít chỗ tốt?”
Kim Lan liếc ông một cái: “Cả ngày chỉ biết nghĩ tới ích lợi, chẳng lẽ ngươi là vì hồi báo nên mới cứu người sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây