Hai người Tống thần y nhìn thoáng qua Trâu rừng vương với ngựa lớn ở phía sau đám người Kim Dục, sau đó cùng bọn họ nói: “Từ lần trước sau khi chúng ta tách ra, trong lòng Tống mỗ vẫn luôn lo lắng, ngày đêm trông mong tin bình an của mọi người, hiện tại gặp được các người ở chỗ này, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm.”
Lương Nguyên đè nén sự khác thường trong lòng, đối với Tống thần y cười nói: “Chúng ta chính là may mắn, ngay từ đầu đã nhận được dược của Tống thần y nên mới có thể chuyển nguy thành an, sau lại càng đi sâu vào trong thì càng gian khổ, chúng ta cũng suýt nữa đã mất mạng vào miệng dã thú, may mà có trâu rừng tương trợ.”
Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ Trâu rừng vương phía sau đang được Kim Dục vuốt ve đầu để trấn an, Lương Nguyên nói: “Chúng ta may mắn cứu được con trâu này, nó liền đem ân tình ghi tạc trong lòng, khi chúng ta gặp được nguy hiểm cũng nhiều lần trợ giúp, có nó ở hơn nữa người một nhà chúng ta lại đồng tâm hiệp lực, nên mới có thể thoát khỏi muôn vàn khó khăn đi ra được Dương Đà sơn.”
Đám người Kim phụ gật gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, trâu rừng này thoạt nhìn hung hăng nhưng trên thực tế nó rất hiền lành, chúng ta may mắn lắm mới gặp được nó.”
“Có chuyện như vậy a!” Tống thần y vô cùng kinh ngạc, ông cảm thán nhìn trâu rừng to lớn: “Con trâu này cũng thật lợi hại!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây