Kim Dục hiếu kỳ: “Đã nhiều năm không gặp như vậy, đưa nó trở về, Tráng Tráng còn có thể nhận ra chứ?”
Lương Nguyên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mặc dù nó đã già, nhưng trí nhớ vẫn còn đó, nó vẫn có thể nhớ.”
Sau năm ngày, một đoàn người Kim Dục đi tới chỗ lúc trước gặp được con cọp kia, thật đáng tiếc, bọn họ không nhìn thấy bóng dáng con cọp.
Lại đi thêm hai ngày, bọn họ đi tới nơi gặp Tráng Tráng, nơi đó vẫn còn hang động, Kim Dục dẫn theo bọn nhỏ vào nhìn, sau đó đã thấy một con cọp yếu ớt nằm trên một tảng đá lớn.
Mắt phải con cọp này có một vết thương rất dữ tợn, giống với con cọp năm đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây